Sài Gòn 9/9/2021

Cả ngày hôm nay rất nhiều người tôi quý trọng đều đồng loạt đăng lời tiễn biệt với một người tôi không quen ra đi vì covid, vô tình qua đó khiến tôi biết nhiều về anh, lòng thật sự cũng buồn và tiếc nuối y như đó là một người thân của mình. Tôi qua FB của anh và thấy anh viết cái tus (chắc chính anh cũng ko ngờ đó là cuối cùng) về chuyện nói với mẹ rằng cho con uống coca nhé khi con hết bệnh. Lúc đó nước mắt chảy ra. Người lớn nào cũng có trong lòng một đứa trẻ thèm chở che. Thương một trái tim thật ấm áp và giàu tình cảm. Tự dưng buồn cả ngày nghĩ về anh. Biết đến một con người với những phẩm chất tuyệt vời vào lúc họ giã từ thế giới, điều đó khiến tôi thấy như mình bỏ sót nhiều thứ tốt đẹp trong cuộc đời này.

Mỗi ngày lướt FB lại thấy thêm nhiều avatar đen, thêm nhiều lời vĩnh biệt. Cảm giác như con virus lạnh lùng ấy càng lúc càng tiến gần khi cả những người quen thân thiết cũng báo tin buồn. Ngày thường mỗi một sự ra đi cũng khiến lòng người thương xót, giờ đây, kể cả kẻ yếu lòng nhất cũng chẳng còn cách nào khác ngoài chấp nhận sinh tử. Đã hơn 14,000 người ở lại mãi mãi trong đại dịch này. Họ ko đến được nữa cái ngày khi cơn ác mộng này qua đi để mừng sum họp, để sống lại cuộc đời bình thường. Nghĩ đến đó thì thấy bất lực, vận mệnh quốc gia, một cá nhân riêng lẻ ngoài nghĩ quẩn quanh cũng có thể làm được gì…

Tháng 9, chiều nào Sài Gòn cũng mưa. Tôi hay ngồi ở ban công ngắm xuống phố. Trời xám xịt, mưa xiên qua những cao ốc và đổ xuống những con đường vắng. Lầm lũi vài bóng xe máy vô tình chạy qua lẫn với bóng xe cấp cứu màu trắng. Đã mấy tháng trôi qua với những điều ấy, quen rồi, mà mỗi khi nhìn cuộc đời hiu quạnh trôi qua như thế, lòng vẫn ko thôi suy nghĩ. Đại cuộc đang như thế, và mình nhỏ nhoi cố gắng sinh tồn.

Chiều cơn buồn kéo tôi xuống và thấy mình chẳng tha thiết gì những drama scandal ồn ào trên mạng nữa. Tôi thừa tỉnh táo biết điều đó ko hề làm tôi thanh cao hơn ai cả. Chỉ là nhân duyên để mình đọc và ngẫm nhiều thứ để mình tịch lặng hơn.

Lúc phố lên đèn, tôi chọn ngồi trong phòng tối, tắt đèn, thắp nến, mở bài nhạc thiền và lặng lẽ tập theo bài thiền buông thư trên mạng. Thở thật sâu. Đầu ko nghĩ gì, chỉ thở và tập. Khi xong bài nằm dài ra. Em bé con chạy vào hôn mẹ, nói bi bô vài câu. Em là thực tại, để tôi nói biết ơn với cuộc đời mình đang có.

Tối bật “Ranh giới” lên coi. Muốn tự mình cảm nhận không bị ảnh hưởng bởi những nhận xét tỉnh táo trên mạng. Coi chưa hết phim thì con muốn đi ngủ, tôi tạm dừng với đôi mắt ướt và lòng trĩu nặng thương. Thương những người y bác sĩ, trong cuộc chiến này, sức chịu đựng và hi sinh của họ không cách gì đền đáp hết. Rồi nghĩ tới người thương, chỉ mong anh bình an. Tôi nhớ lời anh nói, khi đã chọn nghề bác sĩ, thì những lúc thế này phải nhận lấy trách nhiệm chứ ko thể chỉ sống an phần mình. Trân trọng biết ơn tất cả những người đã chọn nghề y.

Giữa biến động không lường của giai đoạn đời này, đêm nào tôi cũng tự cầu kinh cho mình những điều tối giản. Chỉ cần mỗi đêm còn được nằm trên chiếc giường êm trong căn phòng nhỏ có máy quạt thổi qua nhẹ như gió, con nằm ngủ say bên cạnh, có tin chúc ngủ ngon của người thương báo mỗi ngày rằng anh test âm tính, vậy chính là bình an, sẽ chẳng mong cầu gì thêm nữa.

Hôm nay Sài Gòn ca bệnh giảm, tỉ lệ tử vong cũng giảm, vài tỉnh đã nới lỏng giãn cách, vacxin đang về, những điểm tiêm vacxin đang hoạt động tích cực, nhiều bạn bè tôi sau một thời gian biến mất quay trở lại FB nói thời gian qua dính covid và đã khỏi bệnh, thôi thì lọc qua hết những âu lo, bám vào đấy mà nuôi thêm hi vọng.

Vì đâu thể ra ngoài quy luật ấy, qua hết đau thương, đời sẽ hồi sinh ☘️

Sài Gòn 9/9/2021

xin phép xây dựng quận 3

error: Content is protected !!